Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Darkrose
Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô
Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

I. Dàn ý Kể lại 1 kỉ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

1. Khai mạc

Tổng quan về câu chuyện hoặc kỷ niệm đặc biệt nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô của em.

2. Thân bài

Mô tả chi tiết về diễn biến của câu chuyện hoặc kỷ niệm ấn tượng nhất giữa em và người thân, bạn bè, thầy cô.

- Ai là người đó?

- Mối quan hệ giữa em và người ấy là thế nào?

- Kỷ niệm đặc biệt giữa chúng ta là gì? (hoàn cảnh, thời gian, địa điểm, diễn biến,...).

- Tại sao kỷ niệm đó lại gắn bó mãi trong tâm trí em?

- Em học được điều gì từ kỷ niệm đó?

3. Kết luận

Chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ của em về kỷ niệm đặc biệt ấy.

II. Bài văn mẫu Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

1. Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 1: (Chuẩn)

Mỗi người chúng ta đều sở hữu những ký ức khó quên. Trong đó, có những kỷ niệm gắn liền với bạn bè, những khoảnh khắc đáng nhớ với thầy cô, và cũng có những chia sẻ sâu sắc về gia đình. Trong cuộc sống, tôi ghi nhận một kỷ niệm đặc biệt khi cùng anh hai tham gia kỳ thi đại học.

Anh hai tôi, người ít lời nhưng chăm chỉ, không phải là học sinh giỏi, nhưng anh đã cố gắng hết mình trong kỳ thi. Với áp lực lớn từ việc học và cuộc sống, anh đã vượt qua mọi khó khăn để theo đuổi ước mơ của mình. Sự kiên trì và nỗ lực của anh là nguồn động viên lớn đối với tôi.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Những bài viết mẫu về kỷ niệm đáng nhớ về gia đình, bạn bè, thầy cô đều rất ý nghĩa

Ngày chuẩn bị lên thành phố thi Đại học, anh lo lắng mất ăn mất ngủ. Gia đình quyết định để tôi đi cùng anh, bởi vì bố mẹ bận và tôi mong muốn ủng hộ anh. Chúng tôi đóng gói và lên đường, chia sẻ lo lắng và hy vọng.

Anh tôi thi ở Đà Nẵng trước rồi mới ra Huế. Ngày chuẩn bị thi, tôi đau bụng nặng và phải nhập viện. Anh lo lắng và quyết định bỏ thi để chăm sóc tôi. Tôi hối lỗi nhưng anh an ủi, coi sức khoẻ của tôi là quan trọng hơn.

- Em xin lỗi anh Hai, lẽ ra em phải là người động viên anh. - Anh an ủi: Không sao em, sức khoẻ của em quan trọng hơn. Còn cơ hội khác cho anh.

Bây giờ anh tôi là sinh viên năm cuối Đại học Ngoại ngữ Huế, đạt học bổng và nỗ lực giúp đỡ gia đình. Tôi tự hào về anh trai của mình.

"""""HẾT"""""-

Bên cạnh bài Em hãy kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, có thể tham khảo thêm các bài như: Kể lại một câu chuyện cổ tích hoặc một truyện ngắn mà anh (chị) ưa thích , Mẹ là người gần gũi và thân thiết nhất với em. Hãy tả và kể lại vài ký ức về mẹ, Hãy tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại truyện Bố của Xi-mông, Kể về một kỷ niệm đáng nhớ để củng cố kỹ năng viết bài kể chuyện của em.

2. Hãy kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 2: (Chuẩn)

Có những người luôn ở trong trái tim ta mãi mãi, không ai có thể thay thế được. Thượng đế đã ban tặng họ cho chúng ta, đến với ta trong khoảng thời gian ngắn, và những ký ức sâu sắc với họ mãi mãi không mờ phai. Anh trai tôi, người đã chăm sóc tôi suốt bao năm tháng, lại phải rời bỏ khi tuổi còn trẻ. Đó là kỷ niệm đau lòng mà tôi vẫn không thể quên.

Anh trai tôi từng là một chàng trai khỏe mạnh. Với gia đình đầy khó khăn, anh không được học nhiều như bao người khác. Sau khi học xong lớp 9, anh phải lên Nam làm việc để kiếm sống. Dù cuộc sống công nhân khó khăn, đầy thiếu thốn, anh không bao giờ than trách. Hàng tháng, anh vẫn gửi tiền lương ít ỏi về cho ba mẹ để nuôi tôi đi học. Anh là người sống rất tình cảm, luôn chia sẻ những gì mình có và chăm sóc gia đình mình. Chị em cùng bạn bè đều quý mến anh. Tuy công việc vất vả, nhưng anh vẫn không quên chăm sóc gia đình, đặc biệt là trong những dịp lễ tết. Những năm làm công nhân, anh dành tiền để sửa nhà cho gia đình, nhưng niềm vui chưa kịp lâu, gia đình nhận tin anh trai mình mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Bài văn mẫu cảm động kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về anh trai của em

Người anh trai ngày xưa bây giờ gầy hơn, khẩu phần ăn không còn ngon miệng. Những liệu pháp xạ trị không giúp sức khỏe anh cải thiện, mỗi ngày anh trở nên yếu đuối hơn. Nhìn những cơn đau của anh, tôi cảm thấy đau lòng không thể tả. Tại sao số phận lại đối xử tàn nhẫn với gia đình tôi như vậy? Mỗi đêm, tôi khóc nhiều, khóc vì sự đau lòng, khóc vì sự xót xa cho anh. Tôi khóc cho cuộc sống và số phận nghiệt ngã của anh. Mỗi ngày trôi qua đều mang theo nặng nề và lo lắng, dù anh vẫn giữ vững tinh thần lạc quan và vui vẻ. Tôi chỉ ước có một phép màu để giải thoát anh khỏi những đau đớn, bệnh tật.

Một hôm, anh gọi tôi lại và nói:

- Mai đã lớp 6 rồi nhỉ? Cậu sắp trở thành người lớn. Từ giờ, cậu phải thay anh chăm sóc ba mẹ đấy, nhớ đó Mai. Hãy cố gắng học giỏi, sau này vào đại học, có một công việc ổn định để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nhé.

Tôi vâng lời anh 'Vâng', sau đó anh kể cho tôi nghe về những câu chuyện vui, những kinh nghiệm cuộc sống của anh.

Buổi tối đó, anh tôi từ biệt mọi người rồi ra đi trong sự yên bình. Anh đã ngủ mãi, không quay trở lại. Nước mắt, nỗi đau, và sự mất mát ngập tràn. Anh đi để lại những nuối tiếc và nỗi đau cho mọi người.

Tôi hiểu rằng có những điều không thể thay đổi, phải chấp nhận và vượt qua. Tôi tin rằng ở một nơi xa xôi nào đó, anh vẫn theo dõi sự trưởng thành của tôi và gia đình mình. Hành trình trưởng thành của tôi sẽ luôn là niềm tự hào của anh.

3. Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 3 (Chuẩn):

Nhớ về những kỉ niệm trong cuộc sống, tôi luôn mỉm cười hạnh phúc. Một trong những câu chuyện vui đã xảy ra khi tôi cùng mẹ thăm dì dượng ở Hà Nội. Lần đầu tiên mẹ và tôi lên thăm nhà dì, đường đi lạc hẳn trong mê cung góc phố.

Cùng mẹ đi, tôi hỏi đường và người đàn ông trạc tuổi trả lời một cách thất thần. Không hiểu tại sao, bác ấy không rõ lời. Mẹ tôi vội vàng đưa tờ giấy thông tin, bác ấy mới đồng ý dẫn chúng tôi đến đúng nơi.

- Ông ơi, cho hỏi ngõ 96 đường Lý Thường Kiệt ở đâu vậy?Người đàn ông trạc tuổi bác Hai tôi nhìn chằm chằm, bối rối trước câu hỏi của mẹ tôi, sau đó bác ấy lịch sự hướng dẫn chúng tôi đến đúng nhà.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Bài viết ngắn kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình

Một điều bất ngờ là bác ấy chính là ba chồng của dì tôi. Khi về nhà, mọi người rất vui và hạnh phúc. Bác ấy nói:- Trên đường về, tôi đã hỏi đường nhưng muốn tạo bất ngờ cho gia đình mình thôi.

Sau đó, bác ấy nở một nụ cười thật tươi và hiền lành.

Trong bữa cơm gia đình họp mặt, mẹ tôi kể lại câu chuyện hỏi đường, tất cả mọi người cười sảng khoái. Điều đó đã giúp tôi rút ra kinh nghiệm rằng không nên sử dụng ngôn ngữ địa phương nếu người nghe không phải là người cùng làng, cùng quê.

4. Hãy kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 4:

Có một giấc mơ kỳ diệu, nơi những ước mơ hằng mong ước trở thành hiện thực. Khoảnh khắc kỳ diệu đó đã chạm vào tôi một buổi tối cuối tuần, khi trời đầy sao và gió nhẹ. Nằm dưới bức tranh đêm sao, tôi thấy không gian tỏa sáng, và ông tôi hiện hữu với nụ cười hiền lành, bước về phía tôi. Gương mặt phúc hậu, mái tóc bạc phơ của ông tôi, tất cả làm tôi nghẹt thở sung sướng.

Tôi ngồi bên ông, tận hưởng niềm vui nâng niu như thuở còn thơ bé. Tôi muốn hỏi ông về những ngày qua ông sống như thế nào, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ông kể cho tôi nghe về những câu chuyện cổ tích ngọt ngào. Ông quan tâm đến học hành của tôi, khuyên tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn, bảo rằng những khát vọng của tôi là quan trọng và tôi cần theo đuổi chúng. Ông đặt niềm tin vào tương lai của tôi.

Cuộc trò chuyện với ông là khoảnh khắc đáng nhớ, nơi niềm vui và sự khích lệ lan tỏa. Ông giữ những khát vọng chưa hoàn thành và kênh đến tôi. Tôi tin rằng, chỉ có con đường học tập mới làm cho những ước mơ của ông trở thành hiện thực.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về người ông mà em yêu quý

Bước chân chậm rãi trên con đường làng, hoa thơm và cỏ lạ tạo nên bức tranh tuyệt vời. Ông dắt tay tôi, hai ông cháu nói chuyện vui vẻ. Ông muốn đưa cả mùa xuân về nhà, chúng tôi cùng nhau đến chợ hoa xuân. Cành đào khẳng khiu nhưng hoa lại tuyệt vời, phấn hồng mềm mịn, như lụa vuốt nhẹ gió xuân. Trên con đường, chúng tôi như lạc vào một thế giới của những bông hoa tươi tắn, rực rỡ.

Tay tôi nắm chặt tay ông, chúng tôi như trẻ con, nói về những ngày xuân đang tới. Tiếng mẹ gọi to vang, làm tôi giật mình tỉnh dậy. Thực tại trở về, nhưng trong tâm hồn, những hình ảnh ấy vẫn sống mãi.

Giấc mơ kỳ diệu là khoảnh khắc gặp người ông yêu quý, nơi tôi học được lòng biết ơn và sự nỗ lực. Dù giấc mơ chỉ là ảo, nhưng ông đã truyền đạt cho tôi niềm tin và khích lệ thực hiện ước mơ của bản thân.

5. Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 5:

Năm nay, tôi bước sang lớp sáu, còn bé Nhi chập chững vào lớp bốn. Bố mẹ bé Nhi sau hơn một năm sống ly thân đã quay về sống chung. Mặc dù chúng tôi không phải là họ hàng, nhưng tình cảm chúng tôi vô cùng thân thiết, và mọi điều bắt đầu từ một sự kiện đặc biệt...

Năm ấy, tôi học lớp bốn, còn bé Nhi mới bước vào lớp hai. Bố bé Nhi say mê cờ bạc, chìm đắm trong rượu chè, từ sáng đến tối mới về và thường xuyên đánh đập vợ con. Mẹ bé Nhi không thể chịu đựng nổi, quyết định đưa nó về sống với bà ngoại, ngay cuối xóm gần nhà tôi. Anh em chúng tôi từ đó mà quen nhau.

Một chiều hè ấm áp, tôi mời bé Nhi đi chơi để xoa dịu nỗi buồn trong em. Tôi hỏi:- Bây giờ em muốn gì, anh sẽ cố gắng làm cho?Bé Nhi nói:- Anh ơi! Em từng mơ ước nhà mình như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi, mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Thuyền nhà em sẽ đưa những ước mơ của em đến đích. Nhưng giờ đây, nó trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.- Đừng buồn, em nhé! Hãy cố gắng! Bây giờ, hãy đi với anh!

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về người bạn thân của em

Dẫn bé Nhi đi hái những lá tre nghẹ để làm thuyền lá thả trôi sông. Cố gắng tặng bé chiếc thuyền đẹp, nhưng nó lại mắc cạn vào đám rong giữa dòng. Bé Nhi nói:- Gia đình em giống như chiếc thuyền đó, chẳng thể đi được, chỉ có thể chìm thôi!

Tôi vừa tiếc vừa thương Nhi, liền lao xuống sông vớt thuyền. Bụng nước, chân trượt vào hố bùn, nhưng chiếc thuyền vẫn nguyên vẹn. Bé Nhi giữ thuyền như kỷ niệm, tin rằng một ngày nó sẽ bơi trên dòng sông. Tôi và bé ngồi ở bờ sợ mẹ mắng, đến khi quần áo khô mới về. Đêm, tôi sốt cao nhưng giấu vì sợ mẹ lo lắng. May sau, bố mẹ hoà giải và sống chung, Nhi thả thuyền trên sông.

Nhưng chiếc thuyền không thể thả nữa. Anh em chúng tôi gấp thuyền tre khác, nhưng tất cả đều trôi đi. Buổi chiều ấy, những chiếc thuyền gấp trôi hết cuối dòng sông.

Tính đến bây giờ, điều bí mật giữa tôi và bé Nhi vẫn là ký ức sâu sắc nhất trong tuổi thơ của tôi!

Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 6:

Thầy Nha, người thầy yêu quý nhất từ lớp một, như người cha thứ hai của em. Mặc dù đã xa nhau, nhưng những kỷ niệm sâu sắc năm em học lớp 1C với thầy không bao giờ phai nhòa. Em là đứa duy nhất viết tay trái, thầy cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Bàn tay trái không ai dạy dỗ nhưng lại viết đẹp hơn nhiều. Thầy thường nói: 'Thật là ngược đời!'. Một hôm, khi thầy ra khỏi lớp, em đổi sang viết tay trái. Cuối giờ, thầy khen em viết đẹp, tiến bộ vượt bậc.

Nếu có ai hỏi, người thầy mến quý nhất trong 12 năm học là thầy Nha. Kỷ niệm lớp 1C với thầy vẫn in sâu trong em. Viết tay trái, nhưng bàn tay nắn nót của thầy đã giúp em vượt qua thách thức. Mỗi nét chữ là một kỷ niệm, mỗi lời khen của thầy là nguồn động viên lớn. Đến bây giờ, em vẫn cảm ơn thầy Nha đã làm người thầy tuyệt vời, người cha thứ hai trong cuộc đời em.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Rồi thầy quay xuống lớp nói to:- Để ăn mừng sự tiến bộ của các em, hãy thả một tràng pháo tay!Nhìn thấy sự hân hoan trong đôi mắt của thầy, lòng em tràn đầy xấu hổ. Đêm đó, em thức trắng, đầy ân hận. Sáng hôm sau, em quyết định sẽ thú nhận tất cả với thầy. Nhưng khi ngồi trong lớp, em lại không thể đứng lên và nói trước cả lớp và thầy. Đến khi tan học, khi tất cả các bạn đã rời đi và thầy chuẩn bị về, em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có điều muốn nói.Thầy nhìn em và hỏi:- Thăng à, có chuyện gì vậy?Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng em vẫn thấy ngần ngại. Ấp úng, em bắt đầu nói:- Thưa thầy, chuyện ngày hôm qua em...- Chuyện ngày hôm qua là gì?

Em bật khóc:- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết ấy không phải là em đã nắn nót bàn tay phải như thầy dạy mà là kết quả của bàn tay trái ạ.Nghe em nói, khuôn mặt thầy trở nên buồn bã và hơi giận dữ, nhưng sau ít phút, thầy lấy tay lau nước mắt của em và nói:- Đủ rồi, con trai khóc là không tốt đâu. Mỗi người đều có lần phạm sai lầm. Quan trọng là học được từ sai lầm đó như thế nào? Thôi, về đi, lần này thầy sẽ bỏ qua, nhưng lần sau đừng để tái phạm nữa nhé! Về đi.

Em hân hoan cảm ơn thầy và bắt đầu bước về nhà, với quyết tâm chăm chỉ học hành để đền đáp lòng thầy.

Khi đã xa lìa ngôi trường tiểu học thân thương, thời gian có thể trôi đi, mọi thứ có thể phai mờ theo năm tháng. Nhưng bức tranh về người thầy tôn quý sẽ mãi mãi đi cùng em suốt cuộc đời.

7. Kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 7:

Trong cuộc sống, mỗi người đều muốn tìm kiếm điểm tựa cho mình. Đó có thể là gia đình, là cha mẹ. Tuy nhiên, những ai đã trải qua những ngày học trò ngọt ngào với những ký ức đáng nhớ: sân trường, những chiếc ghế đá, bục giảng... những thầy cô và những người bạn. Nơi đó là nơi một sự ổn định, là nơi những chiếc thuyền đã đổ bến. Nhưng những người lái đò - thầy cô, vẫn kiên trì theo đuổi, mang theo tình thương và tri thức, đưa chúng ta qua mỗi quãng đời.

Đúng vậy, tôi đã trải qua nhiều hành trình trên những con thuyền khác nhau để đến được bến đỗ cuối cùng. Và tôi may mắn được bước chân lên con thuyền đầy tình thương và tri thức của thầy Tuấn - người thầy giáo vô cùng tận tâm dạy văn cho tôi.

Ký ức về ngày thầy bắt đầu dạy lớp tôi vẫn in sâu trong tâm trí. Thầy bước vào lớp khiến cả bọn tôi ngỡ ngàng. Sau khi 'bạn mới' giới thiệu về bản thân, thầy Tuấn lên bục giảng và tuyên bố sẽ là thầy giáo dạy văn của lớp. Điều này đã làm cho cả lớp hồi hộp và tò mò về thầy mới.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Văn mẫu kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về thầy giáo

Thầy Tuấn nhẹ nhàng mỉm cười, tạo nên một hình ảnh trẻ trung mà tôi không ngờ. Trong buổi học đầu tiên, thầy chưa dạy bài mà đã nói về các quy định của mình. Bọn tôi, nhóm 'Ngũ quỷ', quyết định đùa giỡn với thầy vì thấy thầy trẻ trung. Nhưng điều không ngờ là thầy không mắng mỏ hay trách cứ gì cả. Thậm chí, thầy Tuấn tự giác quét dọn những vỏ chuối bọn tôi rải trên bục giảng, và sau đó, thầy bắt đầu bài giảng một cách hết sức hứng khởi.

Nhóm tôi càng thấy thầy bình tĩnh, càng muốn gây rối để thách thức thầy. Chúng tôi thực hiện nhiều trò chọc phá như đổ nước, nháy máy, ném máy bay giấy, nhưng thầy luôn giữ sự điềm đạm. Cả lớp trước bao lần 'Ngũ quỷ' chọc phá đã xin chuyển lớp vì không thể chịu đựng được, chỉ thầy Tuấn là người không chịu đầu hàng.

Sự giáo dục của thầy đã khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Trong một buổi giảng, thầy thể hiện khả năng giảng dạy xuất sắc, làm tôi chú ý và trầm trồ. Cuối buổi học, thầy gọi tôi lên và chia sẻ một bài học sâu sắc về cuộc sống, khiến tôi nhận ra giá trị của sự trầm lắng và nghệ thuật âm nhạc cuộc sống.

Từ ngày đó, tôi rời bỏ nhóm 'Ngũ quỷ' và lớp trở nên trật tự hơn. Thầy Tuấn đã tạo nên lịch sử trong trường và thay đổi lớp của tôi một cách nhẹ nhàng. Trong buổi lễ tạm biệt, thầy Tuấn nhấn mạnh giá trị của những khoảnh khắc yên bình và cảm ơn tình cảm từ học trò.

Tiếng trống vang lên, thầy Tuấn thông báo việc phải rời đi, để lại nước mắt và tiếc nuối trong lòng học trò. Lời tạm biệt của thầy khiến lớp tôi tràn ngập cảm xúc, và chúng tôi hiểu rằng những khoảnh khắc yên bình và giảng dạy của thầy sẽ luôn ở mãi trong trái tim chúng tôi.

Đúng vậy, cuộc đời như bản nhạc, không có những khoảng lặng, không thể hiểu rõ ý nghĩa của nó. Tôi chờ đợi ngày thầy quay lại, để trải nghiệm sự trưởng thành mới của mình.

Kỷ niệm sâu sắc nhất với gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô mang đến nhiều hình ảnh đẹp và khó quên. Trong số đó, thầy giáo dạy tôi hồi lớp 5 là người tôi quý nhất, để lại dấu ấn mãi mãi.

Nghề thầy giáo hiếm người lựa chọn, nhưng thầy giáo của tôi lại là người đam mê nghệ thuật truyền đạt kiến thức. Ước mơ trở thành thầy giáo đã từ lâu trong tâm hồn thầy, và những bài giảng của thầy đã khiến chúng tôi hiểu rõ hơn về sứ mệnh cao cả của nghề giáo.

Thầy giáo tôi không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là nguồn động viên mạnh mẽ. Từ những bài giảng của thầy, chúng tôi như bị cuốn theo nhịp nhàng của âm nhạc cuộc sống. Đó là động lực đầu tiên giúp thầy biến ước mơ thành hiện thực.

Con đường vào nghề của thầy trải qua nhiều gian nan và khó khăn. Tuy nhiên, tình yêu thầy dành cho nghề là một đam mê mãnh liệt. Là con trai đầu trong gia đình với truyền thống làm bác sĩ, thầy được dạy bởi bố mẹ để thi vào trường đại học Y. Từ nhỏ, gia đình thầy tràn ngập hi vọng với tình cảm thầy giỏi và thông minh. Tuy nhiên, năm lớp 12, thầy bất ngờ thông báo sẽ thi vào Trường Cao đẳng Sư phạm, Khoa Tiểu học. Quyết định này làm gia đình sốc, đặc biệt là người cha. Mặc dù phản đối khá mạnh mẽ, nhưng thầy kiên quyết không dao động.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Chia sẻ một kỷ niệm đậm chất về gia đình, bạn bè, và những người thân, thầy cô

Ngày thi là ngày buồn nhất của thầy. Không có sự chúc phúc, không có sự động viên, thầy phải đối mặt với thử thách một mình. Nhìn thấy người khác có sự quan tâm từ gia đình, thầy cảm thấy thêm đau lòng. Tuy nhiên, thầy quyết định phải kiên cường và mạnh mẽ. Khi đỗ thủ khoa, niềm vui của thầy không được trọn vẹn khi gia đình thông báo không hỗ trợ tài chính trong ba năm. Thầy phải tự mình đối mặt và vượt qua những khó khăn trong những năm học Cao đẳng. Thầy vừa đi làm thêm vừa học, hy sinh để chứng minh sự lựa chọn đúng đắn của mình đối với gia đình.

...Nhìn thấy thầy giáo trẻ, lạc quan và hài hước đứng trên bục giảng, ít ai nghĩ rằng thầy đã trải qua một hành trình dài với những thử thách khó khăn. Nhưng ngày nay, thầy là một người giáo viên rất thành công. Không chỉ là người giáo viên giỏi mà thầy còn được tất cả học trò yêu quý. Chúng tôi yêu quý thầy vì tâm hồn tốt bụng của thầy. Mặc dù còn trẻ, nhưng với chúng tôi, thầy trưởng thành, vững vàng. Thầy nghiêm túc trong giờ học nhưng ngoài giờ, thầy lại trở thành người thân thiện, gần gũi và hài hước.

Đôi khi, thầy tận hưởng niềm vui bóng đá bên các bạn nam, lúc ấy, vẻ trẻ trung của thầy hiện lên như một cậu bé. Với vẻ ngoại hình điển trai, chiều cao lý tưởng và giọng hát ngọt ngào, mỗi khi thầy xuất hiện trên sân, chúng tôi như chứng kiến một ca sĩ nổi tiếng đang hòa mình vào niềm đam mê. Điều đặc biệt nhất là nụ cười của thầy. Nụ cười ấy, tươi sáng và lạc quan, có thể chói lọi sự buồn bã của bất cứ ai. Một lần thầy ốm, khiến lớp học náo loạn, nhưng thầy mỉm cười, ngay cả những tâm trạng u sầu cũng tan biến.

Hết giờ học, chúng tôi đến nhà thầy, tìm kiếm thầy với niềm vui trong lòng. Thầy, rơi vào cảm xúc, bắt tay từng đứa một và mời chúng tôi ở lại để cùng thưởng thức bữa cơm ngon do mẹ thầy nấu. Tại đây, thầy và học trò không chỉ thưởng thức ẩm thực ngon mà còn chia sẻ những câu chuyện vui vẻ. Có vẻ như điều đó đã giúp gia đình thấu hiểu hơn về quyết định của thầy. Thầy giáo Tiểu học của chúng tôi không chỉ là người dạy bảo mà còn là người bạn đồng hành lớn.

9. Hãy chia sẻ một kí ức đáng nhớ nhất liên quan đến gia đình, bạn bè, người thân, hoặc thầy cô. (Mã số 9)

'Nhớ người trồng cây khi hái quảNhớ thầy xưa, vọng danh vọng là'

Những bài thơ ca ngợi nghề giáo luôn khiến ta cảm thấy trân trọng và kính trọng. Cô Kim Anh - người đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong trái tim tôi, là một minh chứng sống cho vẻ đẹp của nghề giáo.

Với mái tóc dài óng ả, đôi mắt to tròn đen láy, cô Kim Anh luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng. Ánh nhìn trìu mến khi chúng tôi thành công và đôi mắt cương nghị khi chúng tôi mắc phải sai lầm. Bàn tay thon dài của cô không chỉ viết ra những dòng văn sâu sắc mà còn giúp chúng tôi ghi nhớ bài học lâu dài. Giọng nói truyền cảm của cô, từ dịu dàng đến hài hước, luôn làm cho bài học trở nên thú vị hơn. Cô không chỉ coi giáo dục là nghề nghiệp mà còn là niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị kỹ lưỡng cho mỗi bài giảng và thậm chí còn sử dụng đoạn clip ngắn để hỗ trợ việc giảng dạy. Dù là một giáo viên, cô vẫn không ngừng học hỏi vì đó là niềm đam mê của cô. Cô thường thức đến khuya vì việc soạn giáo án và học bài. 'Học như chèo thuyền ngược dòng vậy, các con ạ!', lời cô nói luôn in sâu trong tâm hồn chúng tôi.

Kỷ niệm khó quên nhất là khi cô đi thăm lớp chúng tôi. Bày tỏ sự lo lắng trên gương mặt, đôi mắt, chỉ sau đó chúng tôi mới biết rằng cô đã từ chối bài thi triết học để đi cùng chúng tôi. Đó là sự hy sinh và lo lắng của một người thầy.

Một kỷ niệm khác là khi tôi tham gia học hè. Do đã nghỉ học hai tuần, tôi cảm thấy lo lắng khi bước vào lớp. Cô đã giảng lại những phần tôi chưa hiểu, chưa biết, và nhờ bạn bè mượn vở để tôi có thể chép bù. Đó là lúc tôi cảm thấy an tâm và biết ơn cô cũng như các bạn.

Thật sự, nghề giáo là một nghề cao quý, như một đòi tri thức đưa đưa chúng ta vượt qua dòng sông cuộc đời. Đó cũng là ước mơ của tôi khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi đến cô những lời chúc: 'Cô luôn khỏe mạnh! Con yêu cô nhiều lắm!'

10. Chia sẻ một kí ức đáng nhớ nhất liên quan đến gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô. (Mã số 10)

'Mẹ là gì?' Nếu có ai hỏi tôi câu hỏi này, tôi sẽ rất bối rối. Trong từ điển, mọi người định nghĩa như thế này: 'Mẹ là người phụ nữ đã sinh ra bạn'. Nhưng với tôi, đó chẳng đủ để diễn đạt. Trong kinh Vu Lan, Đức Phật đã dạy:

'Ai có lòng ân sâu đậm thâmMang cha mẹ nặng cả vai gánhGiống núi Tu Di vững vàngÂn thì không hết, kiếp nào đâu đủ.'

Đúng vậy, tình mẹ không lẽ nào diễn đạt hết. Tấm lòng mẹ là biển cả bao la. Yêu mẹ hơn tất cả vì mẹ chính là tình yêu lớn nhất của con.

Mẹ tôi không phải là hoa hậu hay nữ hoàng nào cả, mẹ đơn giản chỉ là mẹ. Hàng đêm, mẹ vẫn làm việc cật lực, đương đầu với những khó khăn của cuộc sống. Bàn tay mẹ gầy gò là minh chứng cho những đau thương mẹ phải trải qua. Mái tóc đen đã chuyển màu, nhưng mẹ vẫn chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi cảm nhận được tình thương khi bàn tay mẹ nấu ăn cho tôi sáng sớm, và khi mẹ nhắc nhở về việc học. Khi tôi đạt được điểm cao, nụ cười trên khuôn mặt mẹ làm lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Văn ký ức về người mẹ thân yêu nhất của tôi

Thời thơ ấu tôi không hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác. Mẹ và ba tôi đã chia tay khi tôi mới bước chân vào lớp Một. Từ đó, cuộc sống của gia đình trở nên trống vắng. Mẹ làm ở một xí nghiệp may, lương chẳng đủ sống. Mọi trách nhiệm kinh tế đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Từng chiếc áo, từng quyển vở, từng bữa ăn, mẹ chăm sóc tận tâm. Nhưng tôi, là một đứa trẻ ngây thơ, thường không để ý đến tình cảm của mẹ. Đôi khi mẹ mắng: 'Sao con không rửa chén sau khi ăn?', 'Vì sao giày dép con vứt lung tung?'. Lúc đó, tôi đóng cửa và bật tivi để tránh những lời mắng từ mẹ.

Ngày đó, khi tôi đi học, tôi nói dối mẹ rằng tôi sẽ về trễ vì học nhóm. Tuy nhiên, trên đường về, trời đổ mưa to và tôi bị cảm nặng. Tối hôm đó, tôi nằm mê man trên giường, và mẹ đã ở bên tôi suốt đêm, lo lắng và chăm sóc. Từ lúc đó, tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc của tình mẫu tử.

Mặc dù tôi là cô bé gan lì, nhưng mỗi khi ai đó nhắc đến mẹ, nước mắt tôi rơi. Có người hỏi tôi liệu có khi nào tôi cảm thấy tủi thân khi không có sự chăm sóc của ba. Tôi luôn khẳng định: 'Dù không sinh ra trong điều kiện may mắn, nhưng tôi hạnh phúc hơn nhiều vì có mẹ.'

11. Chia sẻ một kí ức đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô (Mã số 11)

- Hùng ơi! Lâu thế, đã muộn rồi, mất học đó.- Xin lỗi vì đã làm cậu phải đợi. Quà nhỏ mừng sinh nhật cậu đây.Tôi ngạc nhiên khi Hùng nhanh chóng đưa tay tặng tôi một đôi dép mới. Nhoẻn miệng, tôi nói:- Hôm nay cậu bất ngờ quá. Cậu đang cố chuộc lỗi cho sự cố hôm trước à?Tôi chỉ nói đùa, nhưng mặt Hùng trở nên trắng bệch. Nhìn cậu ta, tôi hối tiếc về những lời mình vừa nói.Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng, khi mối quan hệ thân thiết giữa tôi và Hùng bắt đầu chuyển biến đầy bất ngờ.

Hùng và tôi không cùng xóm, nhưng chúng tôi đã làm bạn từ lớp một. Bền chặt và thân thiết, cuộc sống đẹp đẽ nếu không có những vụ mất tiền liên tiếp xảy ra trong lớp tôi. Hùng là một trong số những nạn nhân.

Không khí lớp trở nên căng thẳng sau vụ mất tiền. Cả lớp chịu áp lực và nội bộ lớp bắt đầu rạn nứt. Mối quan hệ đổ vỡ, và sự nghi ngờ lan rộng. Dù biết 'một mất mười còn hơn', nhưng sự bực giận vẫn tồn tại khi bị nghi ngờ không công bằng.

Gần một tháng trôi qua, vẫn không có tiến triển trong vụ án. Hôm đó, gặp Hùng trước cổng nhà, anh ấy nói:- Từ nay, tao không tin ai nữa.Tôi hỏi lại:- Sao vậy?Hùng lạnh lùng:- Không sao. Cậu cứ không hiểu cũng được.Câu nói làm tôi buồn, nhưng trước khi tôi kịp trả lời, Hùng quay đầu xe và rời đi.

Vậy là Hùng đã nghi ngờ tôi. Buồn và rơi vào tình cảnh khó xử, tôi ngồi bên Hùng suốt buổi học mà không dám nói lên điều gì. Vẻ mặt Hùng tràn đầy sự bất cần và thách thức, làm cho buổi học trở nên căng thẳng, chậm rãi và mệt mỏi.

Tan học, tôi đạp xe về nhà với tâm trạng mệt mỏi và chán nản. Tôi cảm thấy tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi sắp đổ vỡ. Tôi quyết định phải làm sáng tỏ 'vụ án' để chứng minh sự trong sạch và cứu vãn tình bạn.

Những ngày sau đó là những kỷ niệm buồn về tình bạn. Tôi và một nhóm bạn quyết tâm phá vụ án. Chúng tôi tìm thủ phạm và tóm được ngay. Rõ ràng, thủ phạm không thuộc lớp tôi. Căng thẳng giảm bớt, bạn bè hòa nhã và vui vẻ trở lại.

Sau sự việc, Hùng đến nhà tôi và xin lỗi. Tôi nắm chặt bàn tay của Hùng. Tình bạn giữa chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Hùng xin lỗi và mong được giữ lại tình bạn. Tôi an ủi và nói không có gì ngốc nghếch.

Kỷ niệm của tôi và Hùng là những thử thách và đấu tranh. Hạnh phúc thực sự đến sau những gian nan. Tôi tự hào về người bạn này và yêu quý sự ngây thơ và chân thành của nó.

12. Kể lại một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô, mẫu số 12:

Kỉ niệm là như những phím đàn, âm thanh ngân lên khi chạm vào. Có những ký ức đẹp, những điều muốn nhớ, và cũng có những khoảnh khắc muốn xóa đi. Trong đời học sinh, kỷ niệm về thầy là điều đáng nhớ nhất.

Lớp 8/1 hôm nay có giáo viên mới thay đổi. Cả lớp đang lo lắng và chờ đợi. Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua trong sự sốt ruột. Phía cuối lớp, có tiếng hát nhí nhảnh: 'Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô...'.

- Nghiêm!

Giọng trưởng lớp vang lên, vừa to vừa oai (nhờ to con). Thầy giám thị hiện hình. Hàng trăm con mắt học trò đen láy hướng về cửa. Phía sau thầy là bóng dáng lạ, chắc chắn là thầy mới của môn Toán. Ôi, nhưng sao... trông giống học trò quá mức!

Thầy giám thị mỉm cười tươi:

- Xin giới thiệu đây là thầy T, sẽ dạy môn Toán cho lớp 8/1 thay cho cô N...

Kể một kỷ niệm đặc biệt về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô

Viết về kỷ niệm đặc biệt với thầy cô giáo của bạn

Một tràng pháo tay reo hò như mưa rơi vào tháng sáu. Thầy T mỉm cười và gật đầu nhẹ: 'Xin chào các em thân mến!'. Ôi trời ơi, má thầy đỏ bừng như màu hoa pháo, cặp kính cận suýt rơi xuống vì nước mắt xúc động. Chắc là do cảm xúc trước sự nồng thắm của lũ học trò, nhiều như cả hoa khôi đến hơn hai phần ba lớp!

Trước khi quay về văn phòng, thầy Giám thị nhắc nhở:'

- Các em phải học chăm chỉ, nhớ là không được 'đốt pháo' thầy nhé!

Lời nhắc nhở đó không phải là vô lý. Bởi vì con gái 8/1, bên cạnh việc thông minh, giỏi giang và xinh đẹp, còn có đặc điểm là thích nghịch ngợm. Thầy cô yêu mến, nhưng đôi khi lại phải đối mặt với những tình huống dở khóc, dở cười. Thầy T có lẽ đã 'nghiên cứu sâu' về học trò trước khi bước vào lớp, vì vẻ thư thái của thầy chẳng phải là chẳng sợ gì cả...

Sau khi tự giới thiệu 'quyến rũ' của mình - sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (với giọng điệu và phong cách đầy điệu đà), thầy mở đầu bằng... kiểm tra bài cũ. Bất chấp sự than trời đồng loạt từ bốn mươi mấy học sinh, quyết định 'đất diễn' của thầy vẫn không thay đổi. Thầy nắm quyển sổ điểm, dò tên (sao không nhìn sơ đồ lớp nhỉ?!) rất lâu, bàn tay run run (có lẽ do bị học trò 'chiếu tướng' khá kỹ). Khi cây bút đỏ đặt gần giữa sổ, một tên được xướng lên:

- Trần Thị L.N.

Cả lớp trầm lắng theo từng bước đi 'duyên dáng' của N., và sau đó, trong hai phút, một trận cười vỡ òa - N là một cô gái với vóc dáng 'oai phong' của vận động viên bóng rổ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên đầy đủ tư cách làm đàn chị của lớp: Trong khi thầy T, ốm nhom, chỉ cao khoảng 1m60 hoặc 1m62 gì đó (bao gồm cả bề dày đế giày da mũi nhọn rộng quá khổ). Một sự đối lập khá hài hước. Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã đặt một số câu hỏi để giữ lệ rồi 'mời' em N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại nhanh chóng và bài học mới bắt đầu nhanh chóng...

Cái khởi đầu khó khăn ấy nhanh chóng trôi qua, và mọi thứ biến thành kỷ niệm. Kỷ niệm bắt đầu từ sự nhiệt huyết ngây ngô của cả thầy và trò, khi hai bên ký kết 'hợp đồng chiến tranh' trong những giờ học Toán.

Một kỷ niệm đọng lại trong tâm hồn em, là khi thầy T hứa sẽ xây dựng mô hình cho một bài toán hình học phức tạp. Nhưng ôi, hai lần, ba lượt, thầy... lỡ quên mất. Lý do đó đâu ngoại trừ những lý do bận bịu: có khi bận học, có khi bận soạn bài, thậm chí lỡ quên ở... Ninh Hòa! Học trò không tha, đòi thầy xây mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối, 'mobilize' thước kẻ và sự đồng lòng của các em, 'summon' cả bàn tay bé xíu lên giúp thầy xây dựng mô hình. Với hai mươi mái tóc bèo, vài chục bàn tay bé nhỏ, cùng thầy đứng vây quanh chiếc bàn, không một ai nhìn thấy... đứa nào! Họ xếp hàng một cách gọn gàng, dọc theo bàn, từ từ tiến về phía 'tác phẩm nghệ thuật' như những người xem hoa trên chiếc trực thăng. Vui nhộn và hoà bình. Mọi người không nhận ra sự trong trắng, đáng yêu trong hành động của mình, nhìn như một 'kỳ tích' của tâm hồn thông minh?

Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng yên bình. Một ngày kia, thầy nổi giận, hét to như... 'Trương Phi' vì những trò nghịch ngợm của lũ học trò. Làm cho họ rơi lệ trong sự tủi hờn. Nhưng thầy cũng bất ngờ dịu dàng như... giọt nước cuối thu, và hỏi một cách nhẹ nhàng:

- Ôi, sao mà các em ngoan quá vậy?

Vâng, thầy T của em - người không giữ giận lâu, dễ quên và dễ tham gia vào trò chơi với vẻ ngoài trắng trong chiếc áo. Thầy như một chiếc lá, vô tình rơi xuống mặt nước đang dao động của tuổi học trò, tạo thêm một con sóng nhỏ, và sau đó, theo gió, nó bay đi... Thầy không phải là giáo viên hấp dẫn, giảng bài không thu hút. Chúng em biết điều đó, nhưng không phàn nàn. Ngược lại, chúng em coi như một kỷ niệm, một phần không thể thiếu của thời học trò, xếp vào hàng ngàn kỷ niệm quý báu khác, đặc biệt trong tuổi trẻ vô tư và thuần khiết. Thầy T nhiệt tình (mặc dù, càng nhiệt tình giảng giải, càng làm cho học trò... nhiệt tình theo dõi!). Với thầy T, tất cả những khuôn mặt trên dãy bàn học gỗ kia đều như những viên gạch nhỏ, đang đợi thầy khám phá và ghi nhớ. Họ như một cộng đồng được hình thành từ những cá thể độc lập, mà thầy muốn tìm hiểu và lưu giữ. Sự hoà nhập để có tình yêu thân thiện, phớt qua những thứ mà xã hội ngoài kia coi trọng như danh vị, địa vị xã hội của cha mẹ...

Trong quãng thời gian học trò 8/1 đáng nhớ, một nhân vật độc đáo nhất trường là chính thầy Toán - Thầy T. Cô nhỏ xưa tin chắc rằng cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho thầy, người đã để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim học trò.

Khác biệt giữa học trò ngày xưa và hiện tại? Thực sự, chúng khá giống nhau, nhưng có những khía cạnh độc đáo nếu nhìn kỹ. Họ vẫn thích lưu giữ những kỷ niệm, như những mảnh pha lê không tròn trịa, những chấm dấu trong cuộc sống được tạo ra... 'Cái thứ ba... danh tiếng...'

""""""-HẾT"""""""

Hãy chia sẻ một kỷ niệm sâu sắc về gia đình, bạn bè, người thân, và thầy cô. Ngoài ra, kể lại một câu chuyện đáng nhớ về bản thân là một phần quan trọng của bài văn. Điều này giúp các em có thêm ý tưởng từ những bài văn mẫu và hình dung được kỷ niệm đáng nhớ.

Hãy chuẩn bị nội dung đánh giá về thầy cô và bức tranh mái trường để thể hiện ý kiến của em về những người thầy tận tâm.

Qua bài viết này, các em đã có cái nhìn tổng quan về những điểm quan trọng cần tập trung học. Tiếp theo, nên tìm hiểu thêm Đánh giá về cuộc sống và tính cách của Nguyễn Bỉnh Khiêm qua bài thơ Nhàn để nâng cao kỹ năng ngữ văn.