Nhiều tác phẩm thơ về thiên nhiên kinh điển đã ra đời với nhiều thể loại và thể hiện đa dạng cung bậc cảm xúc. Mỗi bài thơ là nỗi niềm chất chứa, lời tâm sự của tác giả hoặc đơn giản là cách họ thể hiện tình yêu quê hương, đất nước & con người.
Truy cập The Poet Magzine tại đây: https://www.thepoetmagazine.org/ để theo dõi nhiều áng văn hay, bất hủ trong làng văn học Việt Nam.
Các bài thơ về thiên nhiên nổi tiếng mang những xúc cảm riêng. Có lúc là sự rung cảm trước vẻ đẹp tự nhiên, đôi khi là nốt trầm xao xuyến hoặc một phút tĩnh lặng. Bài thơ về vẻ đẹp thiên nhiên luôn mang lại cảm giác an yên, lạc quan và yêu đời.
Ngày mỗi ngày, từng chiếc lá tre xanh
Đã mọc lên quanh những làng kháng chiến
Ngày mỗi ngày, từng miếng đất cỏ gianh
Đã lật lên dưới lưỡi cày mới luyện.
Vui cứ vui, ngày mỗi ngày, nhỏ nhỏ
Như từng cây cờ đỏ mọc trên đời.
Vui cứ đến tự bao giờ chẳng rõ
Như suối ngầm trong đất chảy trăm nơi…
Bỗng hôm nay nghe mùa thu mới gọi
Bao nhiêu vui chất chứa bấy nhiêu ngày
Ùa cả dậy, vui tràn đầy, chói lóa
Những trái tim, những ánh mắt, bàn tay!
Ôi đâu phải, qua đêm dài lạnh cóng
Mặt trời lên là hết bóng mù sương!
Ôi đâu phải, qua đoạn đường lửa bỏng
Cuộc đời ta bỗng chốc hóa thiên đường!
Nhưng sắc đẹp đã ửng hường đôi má
Cộng hòa ta nay tuổi mới mười ba
Sức đang lớn, chưa nở nang tất cả
Đã vui rồi, môi nở nụ cười hoa!
Yêu biết mấy, những dòng sông bát ngát
Giữa đôi bờ rào rạt lúa ngô non
Yêu biết mấy, những con đường ca hát
Qua công trường mới dựng mái nhà son!
Yêu biết mấy những bước đi dáng đứng
Của đời ta chập chững buổi đầu tiên
Tập làm chủ, tập làm người xây dựng
Dám vươn mình cai quản lại thiên nhiên!
Yêu biết mấy những con người đi tới
Hai cánh tay như hai cánh bay lên
Ngực dám đón những phong ba dữ dội
Chân đạp bùn không sợ các loài sên!
Thơ ta ơi! Hãy cất cao tiếng hót
Ca ngợi trăm lần Tổ quốc chúng ta!
Mùa thu đó, đã bắt đầu trái ngọt
Và bắt đầu nở rộ những vườn hoa…
Một số câu thơ về mặt trời ngày thu đã được tác giả mô tả với nhiều thủ pháp nghệ thuật đặc sắc. Người có tâm sự nhìn cảnh cũng thấy câu chuyện riêng.
Rồi hóng mát thuở ngày trường,
Hòe lục đùn đùn tán rợp giương.
Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ,
Hồng liên trì đã tiễn mùi hương.
Lao xao chợ cá làng ngư phủ,
Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương.
Dẽ có Ngu cầm đàn một tiếng,
Dân giàu đủ khắp đòi phương.
Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai, vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến cội cây, ta sẽ uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
Ao thu lặng lẽ nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả,
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, chiều lên sâu chót vót,
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng,
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cần gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vờn con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Hồi nhỏ sống với đồng với sông rồi với bể hồi chiến tranh ở rừng vầng trăng thành tri kỷ
Trần trụi với thiên nhiên hồn nhiên như cây cỏ ngỡ không bao giờ quên cái vầng trăng tình nghĩa
Từ hồi về thành phố quen ánh điện cửa gương vầng trăng đi qua ngõ như người dưng qua đường
Thình lình đèn điện tắt phòng buyn-đinh tối om vội bật tung cửa sổ đột ngột vầng trăng tròn
Ngửa mặt lên nhìn mặt có cái gì rưng rưng như là đồng là bể như là sông là rừng
Trăng cứ tròn vành vạnh kể chi người vô tình ánh trăng im phăng phắc đủ cho ta giật mình
Mặt trời xuống biển như hòn lửa, Sóng đã cài then, đêm sập cửa. Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi, Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng, Cá thu biển Đông như đoàn thoi Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng. Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!
Thuyền ta lái gió với buồm trăng Lướt giữa mây cao với biển bằng, Ra đậu dặm xa dò bụng biển, Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
Cá nhụ cá chim cùng cá đé, Cá song lấp lánh đuốc đen hồng, Cái đuôi em quẫy trăng vàng choé. Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.
Ta hát bài ca gọi cá vào, Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao. Biển cho ta cá như lòng mẹ Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.
Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng. Vảy bạc đuôi vàng loé rạng đông, Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.
Câu hát căng buồm với gió khơi, Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời. Mặt trời đội biển nhô màu mới, Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.
Hồng Gai, 4-10-1958
Một mai, một cuốc, một cần câu, Thơ thẩn dầu ai vui thú nào. Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn, người đến chốn lao xao. Thu ăn măng trúc, đông ăn giá, Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao. Rượu đến bóng cây ta hãy uống, Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
Thánh thót tàu tiêu mấy hạt mưa, Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ. Xanh om cổ thụ tròn xoe tán, Trắng xoá tràng giang phẳng lặng tờ. Bầu dốc giang sơn, say chấp rượu, Túi lưng phong nguyệt, nặng vì thơ. Cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ, Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ.
Các tác giả yêu thơ ca thường mượn hình ảnh thiên nhiên để ẩn dụ về tâm trạng của bản thân. Bên cạnh đó, phong cảnh thiên nhiên sẽ làm cho tâm hồn những người yêu thơ thêm rộn ràng, sâu lắng.
Thân hình em là một mùa hạ chín
Anh như cây ngàn phủ bóng bên em
Mùa hạ đầy hương, hương rừng hương biển
Hoa đơm hương trên những cành chen.
Ôi mùa say nào gió nồng trong tóc
Gáy bâng khuâng như chiều lặn xôn xao
Em là nắng biển cồn cào rạo rực
Buồm anh si đi giữa những cồn lao.
Mùa hạ chín. Cả mùa em anh thức
Mùa biển rong leo quấn những cành trăng.
Đồng ngô gió hát rì rào
Hương thơm gió thoảng ngạt ngào chân mây
Lá xanh ngô bắp thân gầy
Nâng niu che chở mấy thời nông dân.
Trời cao mây bạc trắng ngần
Ruộng sâu mấy bác nông dân làm đồng
Góc ruộng em bé cười trông
Mấy anh trâu béo mấy em bò gầy.
Hăm hăm gặm cỏ vui vầy
Bụng no căng dạ miệng cười câu ca
Men theo hạt nắng đường xa
Dạt dào một dải núi là quê hương.
Trông theo hút bóng tà dương
Cuối con đường đất hoàng hôn gọi chiều
Hàng tre tóc thả mỹ miều
Giang tay ngóng đợi người yêu sớm về.
Gió lạnh chiều đông (Tác giả: Huy Cận)
Gió lạnh chiều đông nhớ tuổi thơ
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Mênh mông nước bạc đồng sau gặt
Một nỗi buồn xa như sóng xô.
Chim ở đâu về sà chớp mắt
Chim vương nhựa chết hết bay rồi
Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh
Tưởng mặt trời sẽ rụng đến nơi.
Tuổi nhỏ hắt hiu giữa cánh đồng
Nửa tràn sương núi, nửa hơi sông
Có gì ẩm ướt trong hồi tưởng
Như áo ngày mưa bặn bếp hong.
Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Hôm ta nấp, thơ giăng lưới
Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ.
Những bài thơ thiên nhiên dành cho thiếu nhi thường là các bài thơ có số lượng chữ ít. Câu, chữ đơn giản để giúp các bạn học sinh có thể dễ nhớ, học thuộc.
Một màu rực rỡ
Nhuộm đỏ tháng ba
Mùa hoa gạo nở
Rụng đầy lối qua.
Ai làm ra gạo
Không phải lúa đâu
Nắng làng quê đấy
Ẩn mình bấy lâu.
Nắng vào lòng đất
Rồi lên thân cây
Đợi ngày mở mắt
Nở ra cánh dày.
Cũng như bé đấy
Chăm chỉ không thôi
Mùa thi nở rộ
Những hoa điểm mười.
Hoa cà tim tím
Hoa mướp vàng vàng
Hoa lựu chói chang
Đỏ như đốm lửa.
Hoa vừng nho nhỏ
Hoa đỗ xinh xinh
Hoa mận trắng tinh
Rung rinh trong gió.
Này các bạn nhỏ
Đừng hái hoa tươi
Hoa yêu mọi người
Nên hoa kết trái.
Gió lúc nào cũng chạy
Suốt ngày vội thế à
Lúc nào cũng huýt sáo
Lúc nào cũng hát ca…
Gió thích chơi chong chóng
Cùng bé chơi thả diều
Lại giật tung nón bé
Gió bông đùa chọc trêu.
Mùa xuân hoa nở đẹp tươi
Bướm con bướm mẹ ra chơi hoa hồng
Bướm mẹ hút mật đầu bông
Bướm con đùa với nụ hồng đỏ hoe
Vui sao khi chớm vào hè
Xôn xao tiếng sẻ tiếng ve báo mùa
Rộn ràng là một cơn mưa
Trên đồng bông lúa cũng vừa uốn câu.
Chiếc cầu vồng bảy sắc
Uốn mình góc trời xa
Cầu vồng cũng có bạn
Cùng vươn qua mái nhà
Chiếc cầu vồng bảy sắc
Lung linh cong lên trời
Như lưng mẹ hôm sớm
Làm lụng chẳng nghỉ ngơi
Ơ kìa cầu vồng nhỏ
Còng lưng cõng cầu to
Như đôi bạn thân thiết
Chẳng xa nhau bao giờ!
Thơ thiên nhiên lớp 2 thông thường là các bài thơ ngắn gọn, sử dụng câu từ giúp các em học sinh dễ nhớ. Có nhiều bài thơ về cảnh đẹp lớp 2 được nhiều học sinh yêu thích như.
Con trâu đen lông mượt
Cái sừng nó vênh vênh
Nó cao lớn lênh khênh
Chân đi như đập đất.
Trâu ơi, ăn cỏ mật,
Hay là ăn cỏ gà?
Đừng ăn lúa đồng ta
(Lúa của mẹ của cha
Phải cấy cày vất vả).
Trâu ơi, uống nước nhà?
Đây rồi nước mương trong
Có ánh Mặt Trời hồng
Có ánh Mặt Trăng tỏ
Bờ mương xanh mướt cỏ
Của trâu đấy, tha hồ
Trâu cứ chén cho no
Ngày mai cày cho khỏe.
Thơ về trăng được các tác giả khai thác triệt đây. Đây là nguồn cảm hứng vô tận với những ai yêu thơ và các con chữ. Rất nhiều bài thơ hay, cảm xúc về trăng cũng được The Poet Magazine tổng hợp & bạn có thể theo dõi.
Tiếng chim hót
Ở trong vườn
Vườn xôn xao
Cành lá vẫy
Hoa quả dậy
Cùng tỏa hương
Tiếng chim hót
Ở bờ ao
Làm cho ao
Rung rinh nước
Gọi cá thức
Mà tung tăng.
Vẫn còn nhiều câu thơ về hoàng hôn và bình minh đầy cảm xúc. Bạn có thể theo dõi tại đây để đắm mình trong những câu từ lãng mạn, sâu lắng.
Ai dậy sớm
Bước ra nhà
Cau ra hoa
Đang chờ đón
Ai dậy sớm
Đi ra đồng
Có vần đông
Đang chờ đón
Ai dậy sớm
Chạy lên đồi
Cả đất trời
Đang chờ đón.
Gió ở rất xa, rất rất xa,
Gió thích chơi thân với mọi nhà
Gió cù khe khẽ anh mèo mướp
Rủ đàn ong mật đến thăm hoa.
Gió đưa những cánh diều bay bổng
Gió ru cái ngủ đến la đà
Hình như gió cũng thèm ăn quả
Hết trèo cây bưởi lại trèo na…
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng
Thân dừa bạc phếch tháng năm
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh
Ai mang nước ngọt, nước lành
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo
Trời trong đầy tiếng rì rào
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra…
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi
Ngôi nhà của bé
Xinh xắn gọn gàng
Trước cửa có vườn
Trồng hoa rực rỡ
Sau nhà sân nhỏ
Cho bé chạy chơi
Đầy ắp tiếng cười
Là nhà của bé.
Hoa sen đã nở
Rực rỡ đầy hồ
Thoang thoảng gió đưa
Mùi hương thơm ngát
Lá sen xanh ngát
Đọng hạt sương đêm
Gió rung êm đềm
Sương long lanh chạy.
Thơ thiên nhiên 4 chữ là những bài thơ ngắn, giúp dễ đi vào lòng người đọc. Các hình ảnh cỏ cây, tự nhiên được đưa vào thơ một cách tự nhiên và khéo léo nhất.
Trưa hè thổi gió
Hoa phượng lung lay
Cánh hoa rụng bay
Như bầy bướm lượn
Tiếng ve ca rộn
Nghe như tiếng đàn
Trưa hè liên hoan
Hoa bay, ve hát.
Ầm ầm sấm chớp
Gió cuốn mây về
Mưa rơi lộp độp
Mưa trườn qua đê
Đừng có sợ sệt
Bình tĩnh lúa ơi!
Trưa nay lúa mệt
Vì nắng đó thôi
Chiều nay giông về
Đem mưa tắm mát
Lúa cứ thỏa thuê
Reo vui ca hát
Rồi mai lúa lớn
Lúa sẽ trổ bông
Cho mùa gặt mới.
Trời nặng màu chì
Ù ì gió bấc
Vật vờ bờ tre
Gió như roi quất
Rét luồn khe liếp
Mùa đông vào nhà
Bà trải ổ rơm
Thơm mùi cơm bếp.
Mưa rơi tí tách
Hạt trước hạt sau
Không xô đẩy nhau
Xếp hàng lần lượt
Mưa vẽ trên sân
Mưa dàn trên lá
Mưa rơi trắng xóa
Bong bóng phập phồng
Mưa nâng cánh hoa
Mưa gọi chồi biếc
Mưa rửa sạch bụi
Như em lau nhà.
Mưa rơi, mưa rơi
Mưa là bạn tôi
Mưa là nốt nhạc
Tôi hát thành lời…
Có nhiều bài thơ thiên nhiên 5 chữ ngắn gọn dễ đi sâu vào lòng người đọc với câu từ mộc giản, giản dị. Thiên nhiên được tác giả đưa vào thơ thật gần gũi.
Tôi vốn là chiếc hạt,
Mẹ Thiên Nhiên nuôi tôi,
Giờ thành cây rợp lá,
Hai mươi ba tuổi rồi.
Nhìn đây, tán tôi rộng,
Che cho trẻ vui chơi.
Thú có thể đến nghỉ,
Che bóng cho cả người.
Vậy tôi cũng lao động,
Xin hãy để tôi sống.
Cây mai vàng trước ngõ
Báo hiệu mùa xuân sang
Bướm hoa đùa trong gió
Nghe tiếng trống rộn ràng
Kìa mởn xanh lá cỏ
Bé vui sướng hát vang
Tay cầm phong bì đỏ
Đi chúc Tết họ hàng.
Có nhiều cách để mô tả phong cách thiên nhiên, đôi khi là những dòng tâm sự thủ thỉ, không nỡ xa rời tiết trời mùa xuân, mùa thu. Nhưng cũng có khi đó là bài cang hùng tráng mô tả cảnh đẹp hào hùng, kỳ vĩ.
Xuân tràn trên nắng thở
Rót mật vào tim đời
Ru nhẹ tiếng à ơi
Dòng trôi cùng phiêu lãng
Hạ ngắt một quãng lặng
Thả lên cánh phượng hồng
Hát tình khúc mênh mông
Ve đệm ngân xao xuyến
Lẳng lặng heo may đến
Choàng áo gió thu say
Thao thức ánh mắt ngày
Nụ cười đêm huyền ảo
Đông choàng vội lớp áo
Trắng những nỗi mù sương
Rải khẽ giọt vấn vương
Đếm mùa trong nhung nhớ.
Mùa xuân mưa nhè nhẹ
Hoa nở rộ trong vườn
Đón Tết cùng cha mẹ
Em một tuổi lớn hơn
Mùa hạ em rong chơi
Trong vườn đầy cây lá
Có đàn bướm lả lơi
Dưới nắng vàng oi ả
Mùa thu lá rụng nhiều
Gió thổi mát hiu hiu
Em tựu trường lớp mới
Cùng bạn bè thân yêu
Mùa đông trời rét lắm
Tuyết phủ ngập sân trường
Em mặc áo thật ấm
Đứng chờ buýt ven đường.
Dịu dàng và nhẹ nhàng
Vẫn là chị nắng xuân
Hung hăng, hay giận dữ
Là ánh nắng mùa hè
Vàng hoe như muốn khóc
Chẳng ai khác nắng thu
Mùa đông khóc hu hu
Bởi vì không có nắng.
Ngắm hạt huyền tan nhẹ
Chút giọt nắng hanh vàng
Chút hơi lạnh vừa sang
Nhẹ lùa qua khe cửa
Bờ mi em nhẹ mở
Nhánh tường vi khẽ rung
Đón ngày mới yêu thương
Trở mình trong nắng sớm
Nhánh hông bên bậc cửa
Hạnh phúc đang đợi chờ
Anh đọc vội bài thơ
Thấy hồn em ở đó…
Thu mang làn hoa cỏ
Thoang thoáng nhẹ lay lay
Tóc em thả đen dày
Buông rèm ngăn tia nắng…
Mùa hạ oi bức nhưng vẫn đem đến nhiều cảm xúc cho những ai yêu thơ, thích vần điệu. Nhiều áng thơ hay đã miêu tả chính xác cảnh ngày hè, cảm nhận cũng như hoạt động của con người trong những ngày này.
Mới chớm đầu mùa Hạ
Mà đã nắng cháy da
Ve râm ran các ngả
Hè sang ôi, oi nồng
Nhành hoa hồng héo rũ
Tàn úa giữa trưa hè
Trời như đổ lửa về
Bao trùm lên khắp nẻo
Hà Nội ơi, mây kéo
Phiêu du tận nơi nào
Để nắng cứ xôn xao
Em nhìn vào hoa mắt
Trưa hè đường vắng ngắt
Hàng cây đứng im im
Bằng lăng chẳng rung rinh
Phượng hồng như đỏ thẫm
Mồ hôi ai ướt đẫm
Mệt mỏi đứng bên đường
Khao khát ước mưa tuôn
Cho dịu dàng đôi chút!
Chợt mưa phùn gió lạnh.
Càng lạnh cánh hoa mơ.
Đất trăng ngàn cánh rụng.
Tiếng quân hò thôn xa.
Súng cầm nhịp thu đông.
Chiều chiều tin chiến sự.
Loa vang trên cành đa…
Càng mưa phùn gió lạnh.
Càng lạnh cành hoa mơ…
Bình minh như giữa trưa!
Nắng chang chang đổ lửa
Nóng ập vào gõ cửa
Gió trốn biệt nơi đâu?
Bầu trời cao thật cao
Nền trời trong leo lẻo
Đất cong mình dưới Nắng
Cây rủ lá che thân
Nắng tràn ngập khắp sân
Nhựa sôi trong cây sống
Mặt ao hồ nóng bỏng
Không gian ngập tiếng ve
Gạo tung hoa cháy bỏng
Phương đốt lửa giữa trời
Sợ quá mùa hè ơi!
Ở nơi đâu cũng nóng.
Mùa thu với không khí dịu nhẹ hòa cùng cảnh vật xung quanh nên thơ tạo nên những bài thơ thiên nhiên mùa thơ hay.
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Sang thu là tác phẩm kinh điển, một trong những bài thơ giao cảm với thiên nhiên nổi tiếng nhất tính đến nay. Ngoài ra, những bài thơ như Thu Điếu, Cảnh ngày xuân, Cảnh ngày hè cũng được nhắc đến khi nói về “giao cảm với thiên nhiên”.
Trông kìa quả thị vàng
Dắt mùa thu vào phố
Mang theo câu chuyện cổ
Thị kể bằng mùi hương.
Hoa sữa cứ rơi rơi
Trắng xóa một góc trời
Hương thơm nống khắp lối
Ngỡ hồn mình say say
Trong cơn gió chiều nay
Heo may về lành lạnh
Chiều chiều quên vỗ cánh
Da trời thì xanh xao
Nắng cũng dân hanh hao
Rắc vàng đầy cây lá
Nhìn thu sang đẹp quá
Bỗng thấy lòng nao nao…
Thiên nhiên mùa đông luôn là nguồn cảm hứng cho các thi sĩ sáng tác ra những bài thơ hay bất hủ. Có rất nhiều bài thơ thiên nhiên mùa đông hay như.
Sương đông phủ trắng xóa Kéo dài miền đêm hoang Phủ ngập cả đường phố Buồn vắng trong lòng đêm
Sương đông phủ khắp miền Khoe sắc bóng thiên nhiên Ngó hạt sương óng ánh Chẳng có bóng nàng tiên
Sương trắng ngập trời đêm Kiếm đâu hồ tràm tiên Ngồi chờ tiên qua ngõ Đường phố quá lặng im
Sương đêm phủ ngập thềm Chẳng phảng phất bóng tiên Đêm nay chờ sương vẽ Hồ tràm nét tiên em
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió Đông về gõ cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc Đông sang
Anh giầu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hay mỉm cười mùa Đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.
Người đi rồi… áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay là mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác
5/ Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất…
Những câu thơ khen cảnh đẹp người đẹp, hay những câu thơ thuần miêu tả phong cảnh đều nhận được phản hồi tích cực từ phía bạn đọc. Hội nhà văn hoặc những ai yêu thơ đều muốn đắm chìm trong những ngôn từ mĩ miều được các tác giả tạo ra mô tả cảnh đẹp.
Ngọn sóng tràng giang đón nắng trời Muôn trùng mây gió dạt dào khơi Kìa xem chim én đàn đàn lượn Hãy ngó màn sương lớp lớp rời Tiếng thở bình minh chưa nhộn nhịp Câu hò lãng tử đã chơi vơi Thuyền ghe xa bến về đâu nhỉ Chở nặng mưu sinh những phận đời
Xuân Mát mẻ trời xuân cảnh tốt tươi Thích tính thiếu nữ hé môi cười Non phơi vẻ gấm hoa chường mặt Ngọn gió xuân đưa mát cả người
Hạ Nhành hoa héo hắt rụng bên hè Lắng khúc đàn Nam não nuột ghê Thiếu nữ buông rèm ra tắm nắng Hương đưa theo gió, nức bên hè
Thu Thuyền ai thấp thoáng giữa tràng giang Nhạn lạc từng mây cánh vội vàng Vầng nguyệt đêm thu soi lạnh lẽo Mỹ nhân nàng hỡi thấu tâm can
Đông Trắng xoá đầu non tuyết mới đông Gọi đàn chiu chít nhạn bên sông Phòng tiêu thiếu nữ nằm xem sách Hé nụ cười duyên lắm mặn nồng
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu: Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ! Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt, Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, Để nghe dưới đáy nước hồ reo; Để nghe tơ liễu run trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu…
Hàng thông lấp loáng đứng trong im, Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được! Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng…
Thơ phong cảnh hữu tình được các tác giả mô tả trực diện. Tuy vậy, cũng có khi nhà thơ dùng cảnh để nói về tấm lòng, tâm trạng của họ tại thời điểm đó nên vẻ đẹp đem cảm giác lãng mạn, mới mẻ.
lăng tẩm chùa chiền lẩn khuất dưới bóng thông khói sương cổ tích bất chợt hoa áo dài thiếu nữ bất chợt lá chiếc hôn thiên nhiên tươi non
trăng lạnh thượng nguồn tuôn bạc đèn khuya cuối bến tụ vàng mãi bí mật những vườn trong phố rụng trái đào tiên xuống đất trần
những ngả đường sinh viên những ngả đường xe lam gồng gánh hoa trâm vàng dắt ai về chốn xưa thánh thiện thi ca dân dã tôm chua canh hến người tranh luận người mộng mơ người vẽ tranh tĩnh vật
sông Hương cân bằng thành thị với làng quê
sao cứ nhớ một dáng bò gặm cỏ trong bài thơ người bạn đã quan trường sao cứ ước một người yêu ở đó để suốt đời quê ngoại cũng quê hương?…
Bà Rịa phong cảnh thi: Bà Rịa nguyên là phủ Phước Tuy, Địa đầu giáp giái với Củ Mi, Dinh sanh mé biển người không ít. Thổ sản trên rừng vật thiếu chi, Cầu bến Cỏ May đường lộng lộng. Núi am Bà Vãi đá tri tri, Khá khen phong tục không dồi đổi, Trong xóm làng còn gốc lễ nghi.
Bà Rịa nguyên phủ Phước Tuy, Riêng ra một hạt từ khi tân triều. Ruộng mặn rộng ngọt cũng nhiều, Lợi rừng lợi biển ngư tiều xuê xang. Mấu gai cây ván bộn bàn, Đậu nành đậu phụng mía đàng bắp khoai. Thuốc bắc rất nhiều vị dai, Thiên môn, hậu phát, nhung nai, sâm rừng. Lại thêm các thú có sừng, 10. Linh dương, tê giác, với sừng con Dinh. Tô mộc, bán hạ, nam tinh, Chỉ xác, ý dỉ, huỳnh tinh, phục thần. Bốn tổng phng tục kiệm cần, Còn ba tổng Mọi đều dân cuốc cày. Làng Phước Liễu cảnh đẹp thay, Gốc xưa Bà Rịa dựng gầy tư cơ. Mở mang ruộng đất cõi bờ, Công Bà khai sáng đến giờ kĩ cang. Thuở Cao hoàng đế lánh nàn, 20. Bà đem lương phạn chiến tràng hiến công. Ruộng bà để lại minh mông, Tại thôn Phước Liễu ngoài trong cả làng. Thường niên huê lợi bỉ bàng, Người đều thọ hưởng trăm ngàn đến nay. Nhớ xưa phước đức nặng dày, No thân ấm cật ơn bà lưu lai. Lửa hương quyết thực lâu dài, Đình chùa xứ ấy ai ai cũng thờ. Vững bền nghĩa chỉ nhơn cơ, 30. Xứ kêu Bà Rịa thuở giờ thành danh. Hiển vinh quá nỗi hiển vinh, Không con có lộc để dành vĩnh vi. Khắp xem các cảnh từ bi, Châu Viên thứ nhứt sơn kỳ thuỷ thanh. Núi Đại Bà, chỗ rất linh, Am ông Bắc Đẩu tu hành kinh niên. Cám người có chí nhọc siêng, Hoà thượng Đồng Đề đức hiền siêu thăng. Nay còn môn đệ chư tăng, 40. Tại Phước Tuy phủ bổn căn noi dùng. Chợ thành buôn bán thạnh sung, Hai bên phố xá người đông chật đầy. Long Điền làng tiếng thuở nay, Các nơi chùa miễu sửa xây nghiêm tề. Dân cư trù mật tư bề, Sanh phương nghệ nghiệp phở phê trong ngoài. Nhà hội bền chắc lâu dài, Tôn ty đẳng cấp chẳng sai lệ làng. Trên hoà dưới thuận nghiêm trang, 50. Sum vầy hương chức bỉ bàng quan viên. Người xưa già cả đức hiền, Là ông Cỗ Đến xóm riềng chuộng yêu. Làm Hiệp quản thuở cựu triều, Vợ chồng tích thiện mơi chiều lắm khi. Đã đều về chốn âm ty, Dấu roi phước đức gốc vì song thân. Con là thầy Cai tổng Cần, Làm tôi nhà nước xã dân đẹp tình. Bởi cha với mẹ hiền lành, 60. Nên con cháu đặng hiển vinh nhãn tiền. Tốt thay phong thuỷ Long Điền, Địa linh nhơn kiệt phát quyền phát quan. Phát nên phủ huyện chức sang, Phát cai phó tổng trong làng trước sau. Các lân các ấp đều giàu, Hôn nhơn tang tế cùng nhau lễ nghì. Tích xưa còn Dục Tượng trì, Của hoàng Chơn Lạp tên thì Bô - Tâm. Tứ bàng đều thảy trúc lâm, 70. Giữa thinh thinh cạn nước cầm một ao. Nay thời trâu ngựa ra vào, Thảnh thơi đầm tắm nghêu ngao khứ hồi. Làng Long Thạnh cảnh cũng cui, Hai bên phố chợ cất xuôi hai hàng. Miễu chùa tu chỉnh kỹ càng, Tục dân cúng quảy cỗ bàn lịch thanh. Còn roi chữ nghĩa học hành, Phú thi ngâm vịnh sử kinh tụng truyền. Thường đêm trỗi khúc quãn huyền, 80. Thung dung nho nhã thánh hiền thói dư. Chưn Tiên chỗ núi kheo khư, Có bàn chưn nhỏ bao chừ lưu lai. Nét in vào đá chẳng sai, Nước vàng đem thết khen ai khéo mầu. Xanh quanh những dấu thai ngàn, Di truyền tích lạ tục rằng Chưn Tiên. Trước sau thay đổi liền liền, Ni cô đạo nữ vui miền ẩn thân. Bà Vãi núi gọi Nữ Tăng, 90. Nguyên xưa có một nàng rằng họ Lê. Thờ chồng dốc trọn một thề, Cạo đầu lên cất am kề đảnh cao. Tu trì không dạ lãng xao, Sau thành chánh quả ai nào dám khinh. Núi kêu Bà Vãi thành danh, Ngàn năm để tiếng tú linh cả rừng. Châu Văn tiếp, Nguyễn Phước Trưng, Hai ông hiển hít làm thần Hắc lăng. Ngàn thu nhựt nguyệt thăng hằng, 100. Dấu còn miễu võ bổn căn nơi làng. Miễu Nguyễn ngày tế kĩ càng, Hương chức ai nấy hân hoan vô hồi. Thường niên chỉnh đốn tài bồi, Lửa hương sum thạnh một ngôi vững vàng. Miễu Châu thời bỏ tồi tàn, Xiêu lui ngả tới chẳng màng viếng thăm. Quạnh hiu vắng vẻ lâu năm, Nhện giăng trước các rắn nằm bên song. Tuy không huê lợi vun trồng, 110. Trong làng bao nỡ đành lòng phui pha. Chi bằng chung của bá gia, Nhờ người thiện niệm may ra có tiền. Sửa sang thần đặng chỗ yên, Cũng là tiếng tốt lưu truyền không quên. Núi Cố đường đi một bên, Chỗ cao vọi vọi bước lên hẹp hòi. Khô khan huê cỏ xơ còi, Dấu linh bồ liễu để roi đến rày. Đờn bà thất chí đời nay, 120. Hay lên ở đó lạt chay tu hành. Cũng là tú khí thiên sanh, Trăm phần ví một Tây Ninh Điện Bà. Nhơn dân phong thổ thiệt thà, Nghề đi buôn Mọi vào ra nhọc nhắn. Lãnh dồi kêu tía Hắc lăng, Chắc dày canh chỉ sánh bằng Kiêm luông. Làng Phước Hải, lưới bạc muôn, Ở theo mé biển tuy buồn mà vui. Buồn nghe sóng vỗ từ hồi, 130. Vui vì đông đảo tới lui chỉnh tề. Tục kêu là xứ Lưới Rê, Đình chùa lăng miễu tư bề đẹp sung. Lợi nhờ con cá biển đông, Cảng đầm nước mặn đờn ông mốt thường. Nhiều nhà danh giá cột rường, Nhiều trang viên chức hào cường nội thôn. Cá chán béo ngon tiếng đồn, Xứ coi quê kịch khéo khôn cũng nhiều. Nho y đờn địch mỹ miều, 140. Chấp gai quây nhợ dập dìu ngày đêm. Lắm khi trời biển thuận êm, Lưới trương gặp chỗ đặng thêm thêm tiền. Địa đầu đặt trạm Thuện Biên, Cấp quân canh giữ giáp miền Củ Mi. Ngang lên Xuyên Mộc một khi, Có đường dây thép lưỡng kỳ giao thông. Long Kiên, Long Lập, Long Nhung, Cửa nhà chợ búa cũng sung thạnh thường. Chợ Dinh thiết lập Bố đường, 150. Châu Thành Phước Lễ phố phường mới đông. Cầu đường sạch sẽ rộng thông, Nay thêm tu bổ ngoài trong chỉnh tề. Nhờ quan Chánh bố Ri-Vê (Rivet), Việc công cần cán tư bề sửa sang. Bây giờ lại có toà quan, Lưới Rê Thị Vãi ngã đàng láng trơn. Quan Đốc phủ sứ Nguyễn Hơn, Đồng tâm hiệp lực ra ơn tài bồi. Công dinh công sở các ngôi, 160. Thảy đều thanh lịch đứng ngồi vẻn vang. Xe bò thuở trước nghing ngang, Ngày nay xe ngựa coi càng đẹp xinh. Cỏ may mấy dặm thinh thinh, Bến tàu ghé đậu vô Dinh chở hàng. Viên quan hương chức hội làng, Giữ gìn phép tắc nghiêm trang kỉnh nhường. Trong làng đạo ngoại hai đường, Nhiều trang thi đậu khoa trường lập thân. Đổi đi các hạt xa gần, 170. Đều là có tiếng thanh cần nết na. Châu Thành xứ chẳng xa ba, Tục quen chất phác thuận hoà thích trung. Năm trước có người Vĩnh Long, Tên Nguyễn Hữu Đức chức sung huỳnh đường. Quan trên khen ngợi thường thường, Khen người liêm cán đã thương lại vì. Rủi đà tiên tịch hồi qui, Anh em tri thức còn khi nhắc hoài. Nhà thờ Thiên Chúa rộng dài, 180. Kì hoa thoại thảo đình giai vun trồng. Mấy ông linh mục lắm công, Với các bà phước sửa sung mối giềng. Mỗi tuần kinh sách giảng truyền, Cứ theo phép đạo dạy siêng năn thường. Cách sông có xã Long Hương, Miễu chùa tế tự tỏ tường theo xưa. Đất dày người ở coi thưa, So bề no đủ cũng vừa ăn chung. Xe bò ghe cửa quá đông, 190. Cả trong toàn hạt sắm dùng theo quê. Đường rừng xa cách tứ bề, Xe bò ổn tiện lúc về lúc đi. Khỏi sông thời biển bố vi, Nên làm ghe cửa dễ khi ba đào. Trời sanh ra mỗi chỗ nào, Đất quê lề thói tiếng nào có không. Nội thôn hương chức cũng đông. Nhiều ông chất phác nhiều ông nhơn nghì. Xuân kỳ thu báo mỗi khi, 200. Y quan lễ nhạc đều thì nghiêm trang. Viên quan chức sắc trong làng, Tôn ty đẳng cấp ghế bàn phân minh. Cũng là nhơn kiệt địa linh, Đẹp thay phong thuỷ núi Dinh rạng ngời. Trong hương chức có một người, Tên Võ Tường Hiện bốn mươi tuổi ngoài. Cha đà sớm cách diêm đài, Phụng nuôi từ mẫu không sai bữa nào. Nhớ ơn sanh dục cù lao, 210. Mẹ ăn con lạy no nao phỉ tình. Thường thường tụng Đào Viên kinh, Dồi mài hiếu nghĩa trung trinh ở đời. Thảo ngay khuyên chớ đổi dời, Mình nầy không lớn bởi người cưu mang. Nam kỳ cũng lắm cảnh sang, Duy Bà Rịa hạt rõ ràng như tiên. Trời sanh một chỗ thiên nhiên, Non xanh nước bích phải miền Bồng Lai. Nay thêm máy nước riêng ngoài, 220. Dẫn đem nước suối có hoài cả năm. Tốn hao cũng chẳng bao lăm, Châu Thành bá tánh ngàn trăm cậy dùng.
Khi biển sinh đã có đảo rồi Đảo đã có trong tấm lòng của biển Lắm khe khắt và dịu dàng cũng lắm Đảo sinh ra để mơ mộng giúp đời
Có bao giờ em ra đảo trắng Nghe thuỷ triều ngoài ấy lên chưa? Thuỷ triều ở đảo xa lạ lắm Tưởng cao hơn mặt biển trong bờ
An đã gặp bão rồi ở đảo Đảo rung lên như thể con tàu Neo vẫn thả vẫn bay dài vạt áo
Ôi, gió tung hoành biết chứa gió vào đâu! Nhìn ngọn sóng bồi hồi anh chợt hiểu: Đảo chính là giọt lệ đúc từ lâu
10-79
Anh nói về một thành phố biển khơi Mưa tháng giêng rập rờn chim én Vịnh biển lặng như tấm gương xanh biếc Ngũ Hành Sơn cẩm thạch đá hoa vân Cánh phượng bay trên cát trắng Cửa Hàn Núi Sơn Trà sóng vỗ vào bán đảo Những bà má, muối mồ hôi đọng áo Bóng đổ dài trên bãi nghiêng nghiêng Vị cá nồng, lấp lánh tảng đường thơm Thành phố nắng, nụ cười trong gió mặn
Mấy mươi năm rừng sâu xa cách biển Đà Nẵng ơi, thành phố đã ra sao Ngày lũ lính “cổ da” bước xuống cầu tàu Chân rầm rập trong điệu kèn ma quỷ Chưa bao giờ đất dị hình đến thế Ngàn mắt mìn điện tử dưới rào gai Trong mù trời cánh quạt trực thăng quay Thành phố ra sao, gương mặt người và biển? Những con tàu ố hoen khói súng Những vành đai trơ trụi thuốc khai quang Những bin-đinh ánh điện tím bầm Moóc phin trắng nuôi cơn mê dã thú Rượu sủi bọt rót vào nỗi sợ Bên lề đường bao trẻ con lai Tờ Playboy trâng tráo những nụ cười Sẽ ra sao em, em gái nhỏ Mi-ni-giuýp và mái đầu rối xoã Nét son nhoè như máu đỏ trên môi Chúng tàn phá cỏ cây, bôi xoá mặt người Còn nguyên không, vườn mẹ, cây mai Bầy chim én có về bên giếng Bộng Hoa trìu mến mảnh mai như chấm nắng Như thơ ca như kỷ niệm của người Như tình yêu dưới bom đạn ngút trời Có sống nổi những mùa hè tàn khốc? Nhưng tình yêu chẳng bao giờ khuất phục
Chúng biến đây thành một cư xá lớn Cho lính viễn chinh, biệt kích, quân dù Quân cảng và sân bay cho tội ác trở về Một kho hậu cần, một chợ áp phe Và ngục tối cho những người chống lại Nhưng đêm đêm, giặc rùng mình run rẩy Sau mỗi lùm cây, cánh cửa, góc đường Gương mặt người vẫn sáng bừng lên Gương mặt em - dịu dàng nhỏ nhắn Tà áo dài trong đêm như lửa trắng Giấu hộp mìn dưới gánh cam tươi Giấu hờn căm sau những nụ cười Thành sét nổ ở khách, sân bay, ở dinh tỉnh trưởng Kho xăng cháy, những thân tàu vỡ toác Biển nhấn chìm dưới mặt sóng dầu loang
Tôi nhớ về thành phố quê anh Mùa xuân này chắc anh đang có mặt Bao vùng đất mênh mông vừa giải phóng Và hôm nay, Đà Nẵng đã về ta! Anh ở mũi quân nào tiến vào phía Nam Ô Từ Hội An hay từ Hiếu Đức Chiếm sân bay hay đánh vào quân cảng Gặp lại các ba, các má, các em Đã vùng lên, sau mấy mươi năm Đà Nẵng lại trở về gương mặt thực Hai ngàn lính nguỵ ở Hoà Cầm quay súng Mỗi cành cây mỗi góc phố hồi sinh Gương mặt người gương mặt biển long lanh Trong ánh sáng cờ sao lồng lộng Bầy chim én từ những cù lao biếc Lại dập dìu trên hải cảng thân yêu
30-3-1975
Lung linh phố cổ Hội An Đèn lồng rực rỡ, trăm ngàn đuốc hoa Đây rồi ta lại gặp ta Ba trăm năm ấy biết là còn đây.
Phố xưa còn lại chốn này Mái cong đền miếu phủ đầy rêu phong Quán xưa thức dậy cõi lòng Âm vang cổ tích theo dòng thời gian.
Chùa Cầu ngát tỏa hương nhang Khói trầm nghi ngút theo làn gió đưa Đèn hoa lay động sớm trưa Khách du thăm viếng say sưa lặng thầm
Sông Hoài dòng nước tri âm Như in vóc dáng trầm ngâm Chùa Cầu Còn kia Hội quán Triều Châu Góp phần tô điểm nhịp cầu Hội An.
Hoa đăng, rồng múa rộn ràng Nét xưa để lại vẻ vang kinh kỳ Ai về xứ Quảng nhớ gì Nhớ thăm Hội Quán, nhớ đi Chùa Cầu.
Say lạc đường mây với đỉnh cao Thiên đương mở động sáng phương nao Tìm em tiên cảnh trong trần lụỵ Em đến đây rồi, tỏa khát khao
Em trẩy Chùa Hương chưa giải oan Cõi Thiền con vướng bụi trần gian Chùa Tiên sáng ấy mang mang lạnh Lạy Phật từ bi-ấm Niết Bàn
Em trẩy phương nào không xót thương Mây núi nâng niu mỗi bước đường Một trời Hương Tích say huyền thoại Áo choàng Tiên chúa vướng trong sương
Cửa Võng ru em giấc ngủ nồng Mơ đến bến Đục đến lòng Trong Bồng Lai chót vót… say ngơ ngẩn Quên nỗi đời đau… mở tấm lòng
Hương Tích em chìm trong cõi say Phật Bà trong động má hây hây Người xưa chắc giống người nay nhỉ? Mơ lạc rừng mơ, hương ngây ngất…
Xuống núi, em về với bên Trong Tiếc chứ lên tới đỉnh Thiên Bồng Giã từ cõi Phật về nhân thế Tơ liễu Chùa Hương vướng mắt trong…
Thơ lục bát về phong cảnh có những bài nói về cảnh thiên nhiên hùng vĩ, cũng có lúc chỉ là miêu tả về cảnh cuộc sống thôn làng rất đỗi gần gũi, thân thuộc.
Một toà hun đúc khói điên Lửa cuồng u giậy thiên nhiên hoe vàng Sơ khai hỗn độn hai hàng Dâng tờ giấy lục buộc rang ngày qua Chiều nay ở phố quan hà Gửi phường kết tập quận nhà năm năm Ghé qua lễ hội đêm rằm Đốt tờ chểnh mảng u tầm tương ma Đêm tàn mộng mị trời xa Đêm dài bất tận hằng nga hội đàm
Chạnh niềm nhớ cảnh chùa Hương, Cùng nhau đính ước lên đường dạo chơi; Thanh minh gặp buổi êm trời, Thuyền lan thuận gió đón người du xuân. Châu Giang một dải kề gần, Mái chéo tam bản lần lần xa đưa. Cung đàn bầu rượu túi thơ, Trước buồm ngư phủ lưng hồ phong quang. Suối khe trong vắt lồng gương, Núi phô vẻ gấm hai hàng lô nhô. Thiên nhiên một bức hoạ đồ, Đào Nguyên khi trước dễ hồ là đây. Càng trông phong cảnh càng say, Non xanh nước biếc cỏ cây tươi màu. Lạ cho vừa đến Tiên Châu, Lòng trần ai cũng sạch lầu như không. Chùa ngoài bước tới chùa trong, Biết bao cảnh trí non Bồng xinh thay. Hỏi thăm những gió cùng mây, Nam thiên đệ nhất động này phải chăng? Thang mây ai khéo chỉ đàng, Gót chân du khách nhẹ nhàng lên cao. Một mình đỉnh núi cheo leo, Bốn bên sơn thuỷ thu vào mắt ta. Tiêu dao trong thú yên hà, Chim kêu vượn hót đều là tri âm. Chuông trưa mõ sớm rầm rầm, Tang thương chợt tỉnh khách nằm chiêm bao. Chùa tiên hương khói ngạt ngào, Thập phương tử đệ ra vào nam vô. Núi đâu tên gọi cậu cô, Võng đâu rủ xuống cửa chùa thướt tha. Đèo đâu tên gọi xôi gà, Giếng đâu ai đặt hiệu là Giải Oan. Thợ trời sao khéo đa đoan, Xui người trần tục mê man cảnh thiền. Non xanh kia vẫn là quen, Rừng Mai khe Yến phỉ nguyền chơi xuân. Kiếp tu đà biết mấy lần, Mai sau hoặc có hoá thân chăng là. Rêu phong vách đá lờ mờ, Mấy thiên đề vịnh dấu xưa hãy còn. Vầng trăng soi tỏ đầu non, Bóng in đáy nước gương tròn long lanh. Con thuyền xuân thuỷ lênh đênh, Nhắc chân chợt tưởng như mình cưỡi mây. Thú đâu bằng cái thú này, Tranh này ai vẽ được tầy cho chưa? Hoá công như vẫn đợi chờ, Mà đưa những khách giang hồ qua chơi. Mấy phen vật đổi sao dời, Dấu thiêng vẻ quý muôn đời còn đây. Non non nước nước mây mây, Nghìn năm phải lấy chốn này làm hơn.
Một vùng Biển - Núi giao duyên Trời sa đáy nước, nước nghiêng chân trời Thuyền trôi hay kỷ nguyên trôi Một ta đối diện bao thời xa xưa.
Thơ đề, núi hoá Bài Thơ Lặng yên đá vẫn nguyên sơ những ngày Biển nuôi núi, núi nuôi cây Cây nuôi lá biếc sum vầy Hạ Long.
Cánh buồm ngọn gió vừa dong Hay là dáng núi dựng trong dáng buồm. Sợ đêm về biển cô đơn Một triền cát kéo hoàng hôn, lại chiều Thuyền câu mấy chiếc phiêu diêu. Chở bao núi lớn mái chèo nhẹ không!
Nhập mình vào với Hạ Long Ta thanh thản, ta sáng trong, ta giàu Lo toan gác lại phía sau Một ta hội đủ trăm màu thiên nhiên.
Xóm chài bếp lửa ai nhen Khói lan ấm cả con thuyền đơn côi Trong chiều lặng lẽ ta ngồi Góp thêm núi với nước trời Hạ Long.
Chiều buông sương trắng Sa Pa Rừng cây thấp thoáng ngân nga suối ngàn Thiên nhiên nét vẽ không gian Bồng Lai tiên cảnh như tràn xuống đây
Ai tô thêm nét đắm say Su su, đào mận hương bay nhẹ nhàng Mường Hoa thung lũng mơ màng Tả Phìn ẩn hiện dưới hàng mây tơ
Thông reo Thác Bạc ngẩn ngơ Lung linh sắc đá Nhà thờ nổi danh, Nóc nhà cao tận trời xanh Fansipan một bức tranh diệu kỳ
Núi Hàm Rồng dáng uy nghi Từ đây nhìn cảnh mê ly cõi trần Anh nghe giọng hát vang ngân Người đâu xin thoả một lần ngắm em
Bềnh bồng chợ nổi Cái Bè Lênh đênh sông nước tôi về Tiền Giang Giọng em lảnh lót chào hàng Gọi niềm vui giữa dọc ngang tàu, thuyền Nụ cười má lúm đưa duyên Vàm sông gợn sóng hương vườn lung linh Tìm nhau chợ nổi nên tình Khách thương hồ gặp bạn mình cố nhân Tiếng gà âm sắc ngày xuân Xôn xao cây trái ươm mầm yêu thương Tôi người núi Ngự sông Hương Ngẩn ngơ chợ nổi miệt vườn miền Tây Sông lồng bóng nắng bèo mây Hồn quê nặng những thuyền đầy thiên nhiên
Tổng hợp thơ về thiên nhiên đều là những bài thơ gần gũi, thân thiết với con người. Mỗi tác giả đều có cái nhìn sâu sắc, tinh tế về thiên nhiên để có thể miêu tả hết vẻ đẹp của tự nhiên.
Link nội dung: https://topnow.edu.vn/hinh-anh-dep-ve-tho-a94481